18 tuổi, không lâu sau khi bước chân xuống Hà Nội học đại học, tôi bắt đầu hẹn hò với người đồng hương học cùng trường nhưng hơn tôi 2 khóa. Và trong suốt những năm học đại học, tình yêu của chúng tôi vô cùng đẹp, lãng mạn và chúng tôi hứa hẹn sẽ tổ chức đám cưới sau khi chúng tôi ra trường.
Ấy thế nhưng, sau khi người bạn trai này ra trường và đi làm thì mọi chuyện đã thay đổi. Đi làm ở nơi công sở sang trọng với nhiều đồng nghiệp nữ lịch lãm, hiện đại, xinh đẹp, anh đã bắt đầu có sự so sánh. Anh thường xuyên chê tôi ăn mặc quê mùa, kém hiểu biết và kiểu "ếch ngồi đáy giếng". Không chỉ vậy anh còn tỏ rõ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt và mỗi lần anh đến thăm tôi đều theo kiểu miễn cưỡng.
Khi chiếc hộp được mở ra, nhìn thấy chiếc áo dài lụa trắng tinh, tôi đã mừng thầm vì nghĩ rằng món quà này chắc sẽ không làm chồng tôi phải suy nghĩ. Tuy nhiên, bất ngờ khi tôi vừa nâng chiếc áo ra khỏi hộp, thì thấy một tấm bưu thiếp lớn ở dưới đáy. Ảnh minh họa.
Thế rồi sau khi đi làm tôi gặp anh, người chồng hiện tại của tôi. Có thể nói sau những đổ vỡ của mối tình đầu nông nổi, tôi nhận thấy chồng tôi mới đúng là mẫu đàn ông mà tôi cần và những đứa con tôi sau này cần. Anh giỏi giang kiếm tiền, không rượu chè và sống chuẩn mực với gia đình, bè bạn. Anh cũng luôn khiến tôi yên tâm trong mọi việc vì lối suy nghĩ chín chắn, có trước có sau.
Và sau khi hò hẹn 1 năm, chúng tôi tổ chức đám cưới. Ngày hôn lễ, chúng tôi vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện vì mọi việc diễn ra suôn sẻ, tốt đẹp. Gia đình hai bên nội ngoại ai cũng vui mừng vì chúng tôi tâm đầu, ý hợp.
Tuy nhiên, sau khi từ khách sạn trở về nhà, tôi đã thấy chột dạ và linh cảm thấy sự bất an khi nhìn thấy hộp quà cưới ghi tên người gửi tặng là bạn trai cũ. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao người ấy lại biết địa chỉ nhà chồng tôi và ngày cưới của chúng tôi bởi sau khi chia tay, vì tự ái, tôi không một lần chia sẻ với người yêu cũ về cuộc sống riêng trong những lần trả lời điện thoại.
Quà của người yêu cũ gửi tặng, dẫu có là quà gì đi chăng nữa hẳn cũng chẳng hay ho gì. Tôi nghĩ vậy nên định giấu nhẹm gói quà đó đi nhưng khi vừa bê hộp quà từ bàn ngoài sân lên đến bậc cầu thang thì chồng tôi đã từ đằng sau đi lại và vồn vã đòi mở.
Không thể chối từ, tôi đành bê lên phòng và cả hai vợ chồng cùng mở. Khi chiếc hộp được mở ra, nhìn thấy chiếc áo dài lụa trắng tinh, tôi đã mừng thầm vì nghĩ rằng món quà này chắc sẽ không làm chồng tôi phải suy nghĩ. Tuy nhiên, bất ngờ khi tôi vừa nâng chiếc áo ra khỏi hộp, thì thấy một tấm bưu thiếp lớn ở dưới đáy.
Mở tấm bưu thiếp ra, tôi như tái mặt trước những lời lẽ mà người bạn cũ viết. Trong đó, bằng nét mực tím thẫm, người cũ viết rằng đây là tấm áo mà thuở sinh viên tôi từng mơ ước nhưng khi đó người bạn này chưa đủ tiền mua. Giờ anh ấy tặng lại tôi như "tấm lòng của người cả đời sẽ không bao giờ quên năm tháng cũ".
Đọc xong tấm bưu thiếp, chồng tôi nét mặt trở nên giận dữ rất đáng sợ. Anh nhếch mép nhìn tôi cười khẩy: "Tình cũ rồi không rủ cũng đến nhỉ? Còn nặng lòng với nhau như vậy cơ mà". Nói rồi anh bỏ ra ban công hút thuốc và trầm ngâm một hồi lâu. Sau đó, anh đi thẳng ra phòng tắm và như thể cơn giận vẫn ngùn ngụt trong lòng, anh cầm tất cả những thứ gì có trong phòng tắm và ném vào tường như chơi phi tiêu.
Đứng ngoài nhà tắm, tôi chan chứa nước mắt và cầu xin anh bớt giận để không làm mọi người trong gia đình lo lắng. Nhưng phải rất lâu sau đó, anh mới trở lại bình tĩnh.
Đêm tân hôn, chúng tôi như hai người bạn trai chung giường, không một lời trò chuyện, thậm chí không chung chăn.
Và những ngày sau đó nữa, cuộc sống của tôi như tù nhân giam lỏng. Chồng tôi yêu cầu hàng ngày tôi luôn phải đi làm chung xe với chồng, tôi không được phép để cho đàn ông khác chở, đi làm mang theo cơm hộp để buổi trưa ăn và luôn phải cầm theo điện thoại để chồng tôi gọi bất cứ lúc nào.
Và chiếc áo dài người cũ tặng, chồng tôi sau khi cắt tan tành thì treo trang trọng ở ngăn giữa tủ quần áo của hai vợ chồng. Tôi đề nghị chồng vứt tấm áo đó đi cho khuất mắt cả hai nhưng anh không đồng ý. Anh nói rằng cứ để đó để nhắc tôi phải sống sao cho phải đạo với chồng và gia đình.
Hôm qua, chỉ vì tiếc con mèo bỏ đi, tôi than thở vài câu mà anh nổi khùng lên và đay nghiến tôi: "Thương mèo hay thương nhớ người yêu cũ đấy. Đồ đàn bà thương vay khóc mướn". Nghe chồng nói mà tôi thấy lòng mình vỡ vụn.
Trời ơi, sao cuộc sống hôn nhân lại khổ đau như thế này?! Liệu tôi có thể cam chịu được sự cay nghiệt của chồng như thế này cho đến hết đời không? Có nên ly hôn ngay bây giờ, khi mà chúng tôi còn chưa có con?
Theo: Tin tức trong ngoài nước
Nguồn: Tintuc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét