Tôi lấy chồng đã được hơn nửa năm nhưng cho đến giờ phút này tôi vẫn chưa sao quen được với nếp sống bên nhà chồng và thú thật, tôi sợ phải trở về nhà sau mỗi giờ tan sở.
Năm nay tôi 30, tôi lấy anh, người chồng hiện tại của tôi, qua một người bạn mai mối. Khi gặp anh, tôi phần vì đã nhiều tuổi, phần vì thất bại nhiều trong tình trường, nên tôi đang rất muốn xây dựng mái ấm cho riêng mình.
Biết anh công tác xa nhà, và sẽ còn xa nhà lâu dài nhưng tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng và hào hứng khi nhận lời cầu hôn của anh bởi tôi tin với một người có bản lĩnh, tốt tính như anh dù xa hay gần nhà thì đơn giản cũng chỉ là khoảng cách mà thôi. Tôi tin anh sẽ là người chồng và người cha tốt.
Tôi ám ảnh với những tiếng gõ cửa buổi đêm, tôi sợ phải nghe những câu chuyện không đầu, không cuối. (Ảnh minh họa).
Trước khi cưới, tôi đã biết mình sẽ làm dâu trong một gia đình có mẹ chồng khó tính, bố chồng nóng nảy và một anh trai, một em gái chẳng hiền lành, giản đơn chút nào. Ấy vậy nhưng, tôi không nghĩ cuộc sống chung lại phức tạp đến vậy.
Ngay khi chồng tôi bắt đầu đi công tác, mẹ chồng bắt đầu gây khó dễ cho tôi. Bà tìm cách sinh sự với tôi từ những việc nhỏ nhất như bát đĩa rửa chưa sạch, sắp không đúng vị trí; quần áo xếp không đẹp; nhà cửa quét chưa sạch… Chưa kể, bà còn hay dựng chuyện nói tôi hỗn, cãi mẹ cái này cái kia.
Nhiều khi ở nhà, khi chỉ có 2 mẹ con, bà còn hay buông những lời cay độc, nhất là việc tôi chưa có bầu dù hai vợ chồng có đi trăng mật tới cả tuần. Mẹ chồng tôi bảo rằng không biết tôi có khả năng sinh con hay không, chứ bình thường, vợ chồng chỉ cần ngủ với nhau 1,2 lần là đã có thể dính bầu.
Mẹ chồng tôi còn dò hỏi rằng trước khi lấy chồng tôi đã từng nạo, hút lần nào chưa khiến tôi cảm thấy tổn thương. Tuy vậy, tôi nghĩ mẹ chồng cũng già rồi nên tôi gạt qua mọi chuyện và âm thầm chịu đựng. Tôi chịu đựng giống như phải nhịn người bố chồng hay say xỉn, và cô em gái chồng nhõng nhẽo, lắm chiêu.
Tôi luôn nghĩ lấy chồng là phải theo nhà chồng nên tôi cố gắng chịu đựng và quen với môi trường sống mới và hy vọng một ngày vợ chồng tôi có nhà riêng. Tuy nhiên, những sự việc gần đây từ người anh trai chồng thì khiến tôi cảm thấy ghê sợ và thực sự bất an.
Anh trai chồng tôi là thạc sĩ ngành quản trị. Anh hiện là trưởng phòng một công ty bất động sản khá lớn. Tôi không biết ở công ty công việc của anh ra sao nhưng về nhà tôi thực sự thấy anh là một người lập dị. Đi thì chớ, về nhà lúc nào anh cũng kè kè ôm máy tính, nhiều hôm đến bữa cả nhà ngồi vào bàn ăn rồi mà gọi anh ta đến cả nửa tiếng sau mới thấy anh ta xuống. Chẳng phải vì anh bận rộn gì mà chỉ đơn giản anh đang chat dở với bạn.
35 tuổi nhưng anh chẳng biết làm gì trong nhà. Đến cả những việc vốn dĩ dành cho đàn ông như sửa điện, đóng đinh anh cũng lóng ngóng nhờ bố. Anh từng có người yêu tuy nhiên không hiểu vì sao khi hai bên gia đình đã chuẩn bị gặp gỡ để bàn chuyện cưới hỏi thì cô gái kia đột ngột chia tay và bỏ đi Sài Gòn lập nghiệp.
Khi mới về làm dâu nhà chồng, nhiều khi tôi rất sợ những lời nhận xét sâu cay của anh. Nhưng sau này, anh tỏ ra gần gũi với tôi hơn, anh cũng thường giúp tôi vài việc vặt trong bữa cơm chiều.
Mẹ chồng tôi thì tỏ ra vui mừng lắm khi thấy từ ngày có tôi về làm dâu, anh chồng tôi bỗng trở nên cởi mở hơn, ít giam mình trong phòng máy tính hơn và tham gia nhiều việc nhà hơn. Mẹ chồng tôi vì vậy mà cũng đỡ soi mói tôi hơn.
Tuy nhiên, khoảng hai tháng gần đây, tôi bắt đầu thấy khó chịu vì những hành động kỳ lạ của anh chồng. Tối nào, khi tôi dọn dẹp ở phòng bếp sau bữa ăn tối, anh chồng cũng ngồi lại chờ tôi dọn dẹp và trong lúc tôi làm việc thì anh ngồi trên bàn ăn liên thuyên đủ thứ chuyện không đầu không cuối.
Ngày đầu, tôi còn hào hứng nhưng sau này, vừa làm lại vừa phải đáp lời anh nên tôi thấy không thoải mái. Tôi có bảo anh lên phòng đi để mình tôi dọn dẹp dưới nhà cũng được nhưng anh không nghe anh bảo: Ngồi đây nói chuyện với cô cho vui.
Nhà chồng tôi nhiều phòng, mỗi người ở một tầng và tầng nào cũng có phòng tắm. Vậy mà chẳng hiểu sao, thỉnh thoảng anh lại xuống tắm ở tầng tôi và vứt quần áo lung tung khắp phòng tắm khiến tôi chẳng hề thoải mái.
Đã thế nhiều hôm, từ phòng tắm bước ra chỉ với mỗi chiếc quần đùi mà anh chễm trệ trèo lên giường tôi ngồi nhắn tin, chơi ipad chán chê đến khi tôi phải gọi điện cho chồng và giả vờ kêu ca mệt muốn đi ngủ anh mới xuống nhà.
Tôi có thói quen đi ngủ, tắt điện sớm vậy mà nhiều hôm 11h đêm anh còn gõ cửa phòng nhờ việc nọ việc kia khiến tôi mất giấc. Cũng vì anh hay lên phòng mà tôi chẳng bao giờ được mặc những bộ đồ ngủ mát mẻ, dễ chịu. Tôi luôn phải cảnh giác với việc anh sẽ lên phòng tôi chơi.
Nhiều hôm, đêm muộn vẫn thấy anh chồng ngồi ở phòng tôi, mẹ chồng có ý nhắc nhở nhưng rồi chứng nào tật ấy, anh vẫn cứ ngẫu hứng lên phòng tôi chơi bất cứ khi nào anh muốn.
Đặc biệt, mấy tuần nay, đã mấy lần rồi, tôi bị anh đánh thức bởi tiếng gõ cửa vào lúc 2 giờ đêm. Anh bảo anh đau đầu nên lên phòng tôi xin thuốc uống. Nhưng kỳ lạ, khi tôi đưa thuốc cho anh rồi anh không về phòng ngay mà lại ngồi vào giường tôi, kéo chăn quấn lấy người chờ tôi rót nước để uống thuốc. Song rồi anh ngồi kể lể đủ thứ chuyện, từ chuyện bất mãn với công việc cho đến chuyện nhân tình thế thái.
Nhiều hôm, thấy tôi cứ đứng co ro ở giữa phòng, anh hồn nhiên chỉ tay bảo tôi vào chăn ngồi cho đỡ rét. Nghe anh bảo: "Vào đây ngồi cho đỡ rét này em" tôi thấy sởn cả gai ốc, có lẽ trên đời chỉ có anh chồng tôi mới như vậy. Anh bảo "đằng nào cô cũng tỉnh giấc rồi, anh tán ngẫu với cô tí".
Giữa đêm khuya mà anh trai chồng lại cứ ở phòng em dâu như vậy, tôi thấy rất khó chịu và ngại ai đó biết nhưng tôi không biết làm sao để anh chồng thay đổi.
Thú thực giờ đây, tôi rất ngại buổi tối phải về nhà. Tôi ám ảnh với những tiếng gõ cửa buổi đêm, tôi sợ phải nghe những câu chuyện không đầu, không cuối. Và tôi sợ cảm giác có người ngồi trong giường mình giữa đêm khuya như vậy. Chẳng lẽ, tôi lại xin chồng ra ngoài tự thuê phòng hoặc về nhà mẹ đẻ ở? Tôi có nên như vậy?
Theo: Blog tâm sự
Nguồn: Tin tuc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét